登入選單
返回Google圖書搜尋
Những hình bóng cũ
註釋

Vẫn còn đó hình ảnh miền quê, mảnh sân vườn lơ thơ mấy hàng cau, vài gốc xoài, vài gốc mận. Quanh năm lá rụng đầy sân, nhứt là vào mùa mận, trái rụng lộp bộp suốt ngày.
Không như trẻ con ở thành thị mỗi ngày đều được phát tiền quà bánh, đám trẻ nhà quê lâu lâu mới được người lớn cho tiền một lần. Bù lại, thiên nhiên như ưu đãi chúng mùa nào thức nấy, từ trái cà na, trái bình bát, rồi mận, xoài..., sáng, trưa, tối đều thấy chúng thơ thẩn từ vườn này qua vườn kia. Tất cả như vẫn còn đó, quen mắt đến độ như quên theo dòng thời gian hai chiều, không vật nào đứng nguyên một chỗ. Nhiều kỷ niệm đã đội nón ra đi, đã trở thành hình sương, bóng khói... Biết tìm lại đâu một lần thứ hai...
Tờ mờ sáng mẹ tôi thức dậy quét sân sàn sạt. Tiếng chổi đánh thức mọi người trong nhà, chị vo gạo nấu nồi cháo sáng, tôi cho gà vịt ăn, người nào có việc nấy giữa làn khói vây phủ. Từ đống lá mận mẹ gom lại, khói tỏa ra lượn lờ quyện trong sương, hòa trong tia nắng đầu ngày. Buổi sáng êm ả thanh bình làm sao, trong khói sương còn có tiếng chim hót ríu rít. Dường như cuộc sống chẳng có việc gì thúc bách như ở chợ. Ở quê, ao hồ xung quanh nên đêm xuống rất nhiều muỗi mòng.
Buổi chiều mẹ quét sân lần nữa, rưới nước để đó, chờ sụp tối bà ra đốt như bếp un muỗi. Khói nồng ấm lan ra khắp sân, bay vô nhà... Mùi khói nồng nàn sao, chúng tôi đứa ngồi học bài, đứa ngồi đọc sách... không con muỗi nào cắn. Đêm ở thôn quê, nhà nào cũng leo lét ánh lửa, người đốt rơm hun trâu bò, kẻ đốt phân khô... chẳng ai hiểu đấy là việc vệ sinh môi trường như ngày nay.